Thú vị

Thứ Năm, 29 tháng 12, 2016

Chuyện Cô bé chăn cừu và chú nạo ống khói

Chuyện : Cô bé chăn cừu và chú nạo ống khói

nội dung Các bạn đã bao giờ trông thấy một cái tủ cổ, đen nhánh và chạm trổ đủ các kiểu lá cây chưa? Trong căn phòng lớn của gia đình chúng tôi có một cái tủ như vậy đấy. Vật ấy là của gia bảo, từ thời cụ kỵ chúng tôi để lại. Từ mặt đến chân đầy những hình chạm trổ mỹ thuật: hoa hồng, uất kim hương và cành lá rườm rà, ở giữa nổi lên những hình đầu hươu.

Chính giữa tủ là một hình người có bộ mặt trông đến tức cười, nhưng thực ra thì người ấy đang nhăn nhó. Hình người ấy có chân như chân dê, lại có đôi sừng nhỏ trên trán và một bộ râu dài.Phải có khiếu mỹ thuật và mất nhiều công phu mới chạm trổ được như vậy. Thật là một kiệt tác.

Hình người chăn dê luôn luôn nhìn xuống cái mặt bàn kê dưới tấm gương, trên bàn có bày tượng một cô bé chăn cừu xinh xinh bằng sứ. Cô đi giày thếp vàng, trên váy có dính một đoá hoa hồng. Cô còn có một chiếc mũ vàng và một cái gậy xua cừu nữa. Tóm lại, cô rất xinh.

Gần bên cô có một chú thợ nạo ống khói cũng bằng sứ, nhưng đen như than. Chú cũng sạch sẽ như ai, sở dĩ chú làm nghề nạo ống khói vì người ta đã nặn chú như thế. Giá người ta nặn chú thành hoàng tử thì cũng được thôi. Chú đứng đấy với chiếc thang nhỏ của chú, má đỏ như má con gái. Khuyết điểm tại người nặn tượng, nhẽ ra chú đứng kề ngay bên cô gái chăn cừu và, do sống gần với nhau như vậy, nên họ đã đính hôn với nhau. Cả hai đều trẻ, đều làm bằng một loại sứ như nhau, và đều dễ vỡ.

Gần đấy có một cái tượng cũng bằng sứ, to gấp ba lần hai tượng kia. Đó là tượng một ông phỗng già biết lắc lư cái đầu và tự xưng một cách vô căn cứ là ông nội của cô bé chăn cừu.Lão quả quyết rằng đã là cháu thì cô bé phải nghe theo lời lão. Gã chăn dê bên tủ gật đầu tán thành vì lẽ gã muốn lấy cô gái chăn cừu.

Phỗng già bảo cô bé:

- Ta thấy hắn là người xứng đáng với cháu. Hắn bằng gỗ vàng tâm đấy. Trong tủ hắn đầy những đồ bằng bạc, chưa kể những thứ cất trong ngăn kéo bí mật.

Cô bé thở dài:

- Tôi không muốn vào cái tủ tối tăm ấy. Nghe đâu hắn đã có mười một người vợ bằng sứ ở trong ấy rồi.

- Thế thì cháu sẽ là người thứ mười hai chứ sao? Đêm nay, khi nào có tiếng răng rắc từ trong tủ phát ra thì lễ cưới sẽ được cử hành. Ta mà nói sai thì không phải là người nữa.

Lão nói đoạn, gật đầu một cái rồi lim dim ngủ.Cô gái chăn cừu oà lên khóc, mắt buồn bã nhìn chú thợ nạo ống khói yêu dấu của mình.

Nàng than thở: 

- Em tha thiết van anh đưa em cùng anh đi trốn, đôi ta chẳng thể ở đây được nữa đâu, anh ạ!

- Em muốn gì anh cũng làm theo, chúng ta sẽ cùng nhau đi ngay lập tức. Anh có nghề nghiệp, nhất định sẽ nuôi được em.

Nàng lại thở dài:

- Ước gì chúng ta xuống được dưới gậm bàn. Chúng ta chưa đi khỏi nơi này là em chưa an tâm.

Chú tìm hết cách an ủi cô bé, dặn cô phải cẩn thận khi đặt chân xuống cái mép bàn đã ọp ẹp. Nhờ có cái thang nhỏ của chú mà hai người tụt được xuống sàn nhà. Nhưng liếc nhìn cái tủ cổ, hai người trông thấy một hiện tượng quái lạ: tất cả những con hươu chạm trổ trên tủ đều nghển đầu và vươn cổ, giương sừng ra.

Gã chăn dê tức lồng lộn và hét lên, mách phỗng già:....

Thứ Tư, 28 tháng 12, 2016

Chuyện sự tích 12 con giáp





Chuyện : sự tích 12 con giáp

nội dung Mỗi người đều cầm tinh một con vật “thiêng” do trời đất đã định từ khi mới chào đời, và cũng chính một trong 12 con giáp ấy cai quản trái đất và loài người trong một năm, một tháng, một ngày và một giờ âm lịch với những truyền thuyết huyền bí.



Vậy các bé có biết từ đâu mà chúng ta lại chọn mười hai loài vật ấy mà không phải những con khác không? Câu truyện mà hôm nay Vườn Cổ Tích kể sẽ lí giải cho các bé nguyên nhân vì sao đó. Các bé hãy cùng Vườn Cổ Tích khám phá sự tích mười hai con giáp !



Ngày xửa ngày xưa, khi trời đất còn hỗn độn, giữa cõi trời và hạ giới có nhiều sự khác nhau về thời gian. Ngọc Hoàng đã quyết đinh sẽ nghĩ ra cách để phân chia thời gian sao cho hợp lí. Một trong những điều phải sắp xếp đó là định “tuổi”, định “số mạng” con người. Ngọc Hoàng cho rằng: con người tuy đông, sinh ra vào ngày giờ, nơi chốn khác nhau nhưng tựu trung lại chủ yếu là chỉ “cầm tinh” có 12 con vật tiêu biểu, hiện có ở cõi trần.



Trần gian có nhiều loài vật khác nhau, Ngọc Hoàng không biết phải chọn con vật nào làm linh vật đại diện cho con người. Vì vậy Người đã cho triệu tập muôn loài về thiên đình để lựa chọn những loài vật tiêu biểu. Điều kiện đó là: kể từ lúc có thông báo, hễ con vật nào về Thiên đình trước sẽ được chọn là con “đầu đàn” rồi từ con vật này sẽ chọn con tiếp theo, theo một nguyên tắc: con thứ nhất được quyền giới thiệu con thứ hai, con thứ hai được quyền giới thiệu con thứ ba và cứ theo trình tự mà tuyển chọn cho đến khi đủ 12 con thì thôi.





Lệnh vừa ban ra, thì nghe trong mây đã có tiếng kêu của loài vật nhỏ nhưng rất tinh khôn, đó là Chuột. Số là lúc ấy, Chuột đang vui chơi gần chốn Thiên đình nghe trộm được lệnh trước đã không bỏ lỡ dịp may liền lên tiếng và có mặt sớm nhất. Giữ đúng lời hứa, Ngọc Hoàng bảo với Chuột:



– Ngươi hãy về truyên rao lại cho một người bạn của ngươi, coi như vật đó là loài thứ hai trong danh sách và con thứ hai đó có quyền chọn ra loài vật khác sẽ là con thứ ba và cứ như vậy cho đến hết 12 con thì thôi. Con nào đã được mời thì hãy tự động lên chầu thiên đình vào ngày đầu xuân để ta chỉ dạy.



Chuột vui sướng về nhà và cố nghĩ xem có thể mời loài vật nào. Nghĩ đến Mèo, hồi ấy Chuột và Mèo sống với nhau rất hòa thuận. Biết được tấm lòng của bạn, Mèo vui vẻ nhận lời. Sau đó Mèo được Chuột dặn thêm rằng:



– Anh chọn ngay một người bạn nào đó mà anh cho là đủ tư cách nhất rồi mời anh ta, nhân đó cũng báo cho anh ta chuẩn bị mời người khác nữa…



Mèo cẩn thận dặn Chuột:



– Tôi có tật hay mê ngủ, vậy đúng ngày lên Thiên đình anh nhớ đánh thức tôi kẻo quên nhé!



Rồi Mèo đi tìm Trâu, là người bạn thường ngày vẫn chăm chỉ cày ruộng ở gần nhà mình. Sau khi nghe nói xong Trâu gật đầu ngay:



– Tốt quá, tôi sẽ tìm một người bạn nối khố của tôi là anh Hổ, anh ấy oai dũng lắm!



Vốn là bạn thân lâu năm, Hổ nghe nói rất cảm động trước tình bạn và nghĩa cử cao cả của Trâu. Hổ mau mắn nói:



– Tôi có người bạn hiền lành dễ thương sống trong rừng, tôi sẽ đi tìm anh ta.



Thỏ không chút do dự đồng ý ngay. Nó liền đi mời ngay một người bạn khá to lớn, thường hay lui tới uống nước ở một con sông lớn, đó là Rồng. Rồng là con vật suốt ngày bay lượn trên không và hay qua lại cung của Ngọc Hoàng, nên cũng hay biết chuyện này, Rồng nói:



– Tôi đã biết tin này lâu rồi nhưng vì Chuột nhanh chân hơn nên được giao việc. Giờ anh truyền đến tôi rồi, tôi mừng lắm. Giờ tôi sẽ mời tiếp một người bạn của tôi.



Bạn của Rồng là Rắn, có họ hang xa với nhau. Được tin, Rắn tìm ngay tới Ngựa. Ngưa ta khoác lác:



– Hẳn nào mà tôi nằm mơ thấy mình được lên trời , quả đúng thật. Tôi sẽ chọn một người bạn thân thiết của tô

Thứ Hai, 4 tháng 7, 2016

chuyện bà chúa tuyết



Bà Chúa Tuyết là một trong những truyện tương đối dài và đặc sắc trong kho tàng truyện kể của Hans Christian Andersen. Truyện này được chia thành bảy câu chuyện nhỏ[13] và sau đây là nội dung của mỗi phần:

Chuyện thứ nhất: Tấm gương và những mảnh vỡ[sửa | sửa mã nguồn]

lớn
Câu chuyện xoay quanh về một con quỷ chế tạo ra tấm gương kì lạ.[15] Nếu người nào tốt hay vật nào tốt soi vào tấm gương thì đều trở nên méo mó dễ sợ. Hơn nữa, người hay vật nào xấu thì trở nên xấu hơn. Chính vì đặc điểm kì dị của tấm gương mà con quỷ mang đi khắp nơi và sau đó mang lên thiên đình để chế nhạo cả Đức Chúa Trời và các Thánh. Vừa đến cửa nhà trời, tấm gương liền bị rúm ró, quăn queo, tuột khỏi tay quỷ rơi xuống vỡ ra và tạo thành hàng triệu triệu mảnh nhỏ li ti. Nguy hại thay trong có vô số mảnh vỡ trong không trung. Nếu mảnh vỡ bắn vào tim ai thì người đó thì trở nên lạnh lùng và vô cảm với mọi thứ xung quanh với trái tim đã trở thành băng giá. Còn ai bị mảnh vỡ bắn vào mắt thì nhìn vào mọi thứ xung quanh đều trở nên xấu xí và đáng sợ...

Chuyện thứ hai: Hai em bé[sửa | sửa mã nguồn]

lớn
...Ở giữa một thành phố lớn có hai em bé: Kay (bé trai) và Gerda (bé gái). Nhà chúng ở cạnh nhau và chúng chơi nhau rất thân thiết ngay từ hồi còn nhỏ: Lúc thì hai em nghe bà kể chuyện cổ tích, khi thì các em cùng nhau chăm bón cây trồng, có lúc chúng cùng nhau xem tranh. Nếu em này thiếu em kia và ngược lại thì chúng rất buồn. Một ngày kia khi hai em đang chơi đùa với nhau thì Kay đau nhói ở mắt và tim. Thì ra, một mảnh vỡ của tấm gương quỷ bắn vào tim em và một mảnh khác bắn vào mắt em. Và từ đó câu chuyện bắt đầu xảy đến. Từ khi hai mảnh gương bắn vào mắt và tim, thái độ của Kay đối với mọi thứ xung quanh thay đổi rất nhiều. Sau đó, em không ở nhà và em đi chơi trên tuyết. Ít lâu sau, em bị bà Chúa Tuyết mê hoặc và em theo bà Chúa Tuyết đi tới giang sơn mênh mông, băng giá của bà. Gerda thương nhớ và quyết tâm đi tìm Kay...

Chuyện thứ ba: Vườn nhà bà có phép lạ[sửa | sửa mã nguồn]

lớn
...Từ đó Gerda hỏi thăm khắp nơi về tung tích của Kay. Trong lòng em rất buồn và em thầm nghĩ rằng Kay đã chết rồi. Sau cùng, em không tin vào điều đó và em đã xuống một con thuyền. Thuyền trôi dạt từ ngày này sang ngày khác và một hôm thuyền trôi vào vườn của bà lão biết nhiều phép lạ và có tấm lòng nhân hậu. Trong lòng bà muốn có cháu gái từ lâu. Em hỏi bà về tung tích của Kay nhưng bà không biết. Sau khi nghe xong câu chuyện của cô bé, bà lão chải tóc cho Giecđa dần dần quên cả Kay, người bạn thân nhất của nó. Bà ra vườn lấy nạng chĩa vào các khóm hồng làm cho hoa đang nở đẹp bỗng chui ngay xuống đất đen, không còn trông thấy dấu vết gì nữa. Bà lão sợ rằng khi trông thấy hoa hồng Gerda lại nhớ đến Kay và bỏ đi mất. Gerda ở với bà lão và hằng ngày vả kể chuyện của mình cho bà lão và các cây hoa trong vườn. Nhờ đó em biết được cuộc đời của những bông hoa trong vườn cũng bất hạnh không kém cuộc đời em. Gerda buồn quá và khóc nức nở làm nước mắt làm ướt đất, nhờ đó làm cho một bông hồng mọc lên. Nhờ bông hồng kể lại, cô bé biết được Kay chưa chết và điều đó thôi thúc em lên đường tìm Kay mặc dù trái ý bà lão và các cây hoa trong vườn...

Chuyện thứ tư: Hoàng tử và công chúa[sửa | sửa mã nguồn]

lớn
...Sau đó, Gerda gặp một con quạ và em kể mọi chuyện của mình cho quạ nghe. Quạ bảo bây giờ Kay đã thành hoàng tử qua đợt kén chồng của công chúa và anh ấy lọt vào mắt xanh của nàng. Hiện nay, Kay sống trong hoàng cung cùng công chúa và cuộc sống rất hạnh phúc. Nhờ quạ và quạ cái (người yêu của quạ làm việc trong hậu cung), Gerda vào gặp hoàng tử trong hậu cung. Nhưng trớ trêu thay, hoàng tử không phải là Kay và em òa lên khóc. Công chúa từ giường bên cạnh có rèm trắng ngó sang và hỏi chuyện gì xảy ra. Em kể chuyện cho hoàng tử và công chúa về câu chuyện bất hạnh của mình. Sau đó, hai người an ủi em và cho em một cỗ xe song mã cùngquần áolương thực với một lính hộ vệ, một tên hầu, một người đánh xe đưa Gerda lên đường tìm Kay. Sáng hôm sau, em từ biệt mọi người để tiếp tục lên đường. Hoàng tử và công chúa tiễn em đến tận cổng. Quạ đi theo cỗ xe một đoạn đường dài đến khi xe khuất bóng...

Chuyện thứ năm: Con gái quân cướp đường[sửa | sửa mã nguồn]

lớn
...Đoạn, xe đi đến một khu rừng tối om, Gerda bị bọn cướp chặn xe và bắt em về sào huyệt. May mắn thay, chúng định ăn thịt em thì bị con gái tên tướng cướp ngăn chặn lại vì nó muốn có bạn để chơi. Từ đó hai đứa trở nên rất thân thiết. Cô bé đã kể chuyện của mình cho nó nhưng nó không biết Kay ở đâu. Trong khi nghe Gerda kể chuyện, chim bồ câu của bọn cướp bảo cô bé rằng: Kay đang bị bà Chúa Tuyết mang về xứ Lapland (xứ đó cũng chính là quê hương của chim bồ câu). Sáng hôm sau, con bé thả chim bồ câu và con nai. Gerda cùng chim bồ câu và nai lên đường đến xứ Lapôli và chia tay người bạn mới...

Chuyện thứ sáu: Bà lão Lapôli và bà lão người Phần Lan[sửa | sửa mã nguồn]

...Thế là cô bé cùng bầy chim bồ câu đã đến xứ Lapôli. Nhờ bà lão Lapôli hướng dẫn, Gerda đến gặp bà lão người Phần Lan và được biết Kay đang ở trong lâu đài của bà Chúa Tuyết. Bà cho em biết: muốn cứu Kay thì phải lấy được mảnh gương trong mắt và tim Kay để Kay trở lại bình thường. Lúc này, kay bị mê hoặc và sống trong lâu đài băng giá của bà chúa tuyết. Gerda tiếp tục ra đi và đọc kinh, cầu nguyện. Em thấy rõ hơi thở của em bốc lên và biến thành những thiên thần. Chúng giúp em chống lại cái rét và rút ngắn quãng đường đến với lâu đài của bà Chúa Tuyết...

Chuyện thứ bảy: Việc xảy ra trong lâu đài bà Chúa Tuyết[sửa | sửa mã nguồn]

lớn
...Trải qua bao khó khăn và thử thách, cuối cùng hai em bé đã gặp nhau trong lâu đài của bà Chúa Tuyết. Em mừng quá và ôm chặt lấy Kay nhưng Kay vẫn đứng trơ ra, lạnh lùng, vô cảm. Gerda òa lên khóc làm cho những giọt lệ nóng hổi rơi vào ngực và thấm vào tim Kay. Nước mắt làm tan nước đá và đánh tan mảnh gương quỷ trong tim cậu bé. Kay nhìn Gerda và hai em hát lên bài hát các em thường hát. Kay cảm động quá, khóc nức nở làm mảnh gương trong mắt trôi ra ngoài. Giây phút ấy cảm động đến nỗi cả những mảnh băng vỡ cũng nhảy nhót vui mừng, cho đến lúc mệt nhoài chúng mới chịu nằm im. Nhưng kỳ diêu thay, chúng nằm im thì mặt đất hiện ra hai chữ "VĨNH CỬU" do bà chúa Tuyết đề ra. Các em bé đã thoát khỏi lâu đài của bà Chúa Tuyết. Khi về, họ gặp lại những người bạn cũ để cảm ơn và từ biệt để về nhà.
Kết thúc câu chuyện, chúng mới hiểu ý nghĩa của câu thánh thi mà chúng đã thường hát hằng ngày:
"Hồng mọc đầy trong thung lũng
Nơi cậu bé Giêsu đang phán bảo ta".
Sau cùng, hai đứa đã lớn nhưng tâm hồn chúng vẫn trẻ con. Mùa hạ vẫn sáng rực lên, mùa hạ nóng bức và nhân hậu.

Nhân vật trong truyện[sửa | sửa mã nguồn]

Nhân vật chính[sửa | sửa mã nguồn]

Hai nhân vật chính của truyện trong Đồng tiền kỷ niệm của Belarus
  • Kay: là một cậu bé sống trong một khu phố nhỏ với bà ngoại. Em là bạn thân của Gerda và chơi thân với cô bé từ nhỏ. Cậu bé bị mảnh gương quỷ bắn vào tim và mắt làm cho em trở nên lạnh lùng, vô cảm với Gerda và mọi thứ xung quanh. Em cũng là nạn nhân của bà Chúa Tuyết, bị bà Chúa Tuyết mê hoặc và bắt đi ở trong lâu đài tuyết. Nhờ Gerda mà Kay đã trở lại bình thường và thoát khỏi lâu đài của bà Chúa Tuyết.
  • Gerda: là một trong hai nhân vật chính trong truyện, hiện thân cho sự yêu thương. Em là bạn thân của Kay và chơi thân với cậu bé từ nhỏ. Khi biết Kay bị bà Chúa Tuyết bắt đi, cô bé đã vượt qua mọi khó khăn, nguy hiểm để đến lâu đài bà Chúa Tuyết tại Phần Lan. Cô đã giúp Kay trở lại cuộc sống bình thường bằng cách lấy 2 mảnh gương bị vỡ trong mắt và tim của cậu bé.

Chủ Nhật, 26 tháng 6, 2016

Chuyện Cái bóng



Chuyện :Cái bóng

Thể loại: Học trò

nội dung

Tôi từng nghĩ mình nhất định phải giống cô ấy, giống hệt nữa mới chịu. Tóc phải để thật dài nhuộm hơi nâu rồi hất sang một bên, không được làm xoăn cũng không được quá thẳng mà phải tự nhiên.

 Tôi từng nghĩ mình nhất định phải giống cô ấy, giống hệt nữa mới chịu. Tóc phải để thật dài nhuộm hơi nâu rồi hất sang một bên, không được làm xoăn cũng không được quá thẳng mà phải tự nhiên. Mắt không được cụp xuống, cũng không quá tinh anh hay nhí nhảnh nên thông minh vừa đủ thôi. Còn nữa, miệng không được tùy tiện cười với đàn ông dù hắn ta nằm ở dạng nào, loại nào, cấp bậc nào trong xã hội. Tô...i thần tượng cô ấy đến mức ngay cả cái ho cũng phải đặt tay hờ trên môi dưới, ho thật nhẹ nhàng đủ để người khác biết mình không khỏe và hơn hết là chẳng muốn tiếp chuyện vào lúc này. Nhưng tuyệt nhiên những điều ấy tôi không làm được. Thật khó khi phải làm một ai đó tôi biết rõ điều này chứ. Nhưng cũng thật khó để làm lơ con người và phong cách của cô ấy. Không ai khác người con gái tôi đang nhắc đến chính là Mie.

Mie là người yêu cũ của bạn trai tôi. Mei là cô gái anh yêu nhất cho dù đã có tôi. Mei luôn xuất hiện thình lình trong điện thoại anh với những tin nhắn đầy ắp những con chữ. Mei rất ngoan. Mei từng tự tay đan cho anh chiếc khăn len màu đỏ mà anh vẫn giữ và dùng vào những ngày đông. Mei hay khóc khi xem phim tình cảm. Mei thế này, Mei thế nọ. Tôi nghe đến phát chán, phát bực nhưng anh chẳng quan tâm. Ừ tôi biết hết chứ. Cái anh cần ở tôi là một tuần vài ba đêm ngủ lại cùng anh, là nắm tay anh đi qua những nơi hò hẹn của anh và người ấy. Là nghe anh kể về người con gái tên Mei một tuần đến năm, sáu hoặc hơn số lần trung bình như thế. Anh không yêu tôi. Điều đó từng khiến tôi đau đớn, tủi nhục nhưng cho đến hiện tại cái suy nghĩ duy nhất còn sót lại trong khối não phẳng lì vì yêu của mình tôi chỉ còn ba chữ “em yêu anh”. Bất cứ lúc nào cảm thấy đau đớn tột cùng, muốn vùng chạy khỏi tình yêu này tôi lại hét lên bằng trí nhớ ba chữ “em yêu anh!” để ngăn mình lại. Mọi người thắc mắc hà cớ gì phải làm cái bóng của người khác, lí do gì khiến tôi chịu đựng làm vật thế thân. Tại sao vậy? Tôi cũng chẳng biết nữa, chỉ

biết là “em yêu anh. Trần Đại Vũ”.

Mei ra đi vào một ngày mùa đông, cô ấy để lại cho anh hàng đống kỷ niệm và một chiếc khăn len màu đỏ. Đó là chuyện của hai năm trước, hai năm sau anh đã trở thành người yêu của tôi và trái tim vẫn thuộc về nơi chốn cũ. Tôi! Từng cố gắn để mình thực sự giống cô gái ấy của anh. Kết quả luôn là cái lắc đầu ngắn ngẫm kèm theo câu bình luận hững hờ “không giống” của anh. Không giống, làm sao giống nhau được. Tôi ngốc thế. Cô ấy là Mei, hoa khôi trường đại học tôi và anh từng theo học, con gái thầy hiệu trưởng, phong cách nhẹ nhàng, quý phái, cao sang. Bây giờ lại là vợ của tỷ phú định cư tận Pháp. Làm sao mà giống cho được khi tôi chỉ là đứa con gái bình thường, thích ôm anh và thích được anh ôm. Hầu như không có phong cách nào xác định, mùa đông tôi mặc ấm, mùa xuân tươi tắn, mùa hè năng động và mùa thu nhẹ nhàng. Cái nào cũng vậy luôn luôn cảm thấy không bằng…Mei.

Tôi sống cùng Trần Đại Vũ ba năm như thế, tôi yêu anh năm tôi hai mươi tuổi, anh ta là mối tình đầu và cũng là mối tình duy nhất tôi tốn nhiều tâm huyết nhất. Khi cố gắn trở thành Mei, tôi nhận ra sống dưới lớp áo của một người khác không dể chịu chút nào. Tôi biết. Tôi thừa biết Trần Đại Vũ anh ta không xứng đáng với tình yêu của tôi, nhưng…tôi ghét từ nhưng…nhưng phải nói rằng để có được tình yêu của anh ấy tôi đã cố gắn hơn cái gọi là xứng đáng hàng trăm lần. Năm nay tôi đã hai mươi lăm tuổi, tình yêu bồng bột năm năm trước vẫn chiếm một vị trí phải nói là rất khó phai trong trái tim tôi. Người ta thường nói thân con gái mười hai bến nước, tôi ngoan cố chọn cho mình bến nước đông đảo nhất. Để lúc dù trước mặt hay sau lưng luôn luôn có một cảm giác cô độc và sợ hãi lạ lùng. Tôi đã chọn cách xa anh, cũng vào một mùa đông hai năm trước.

Tôi từng đọc đâu đó một câu nói, đại loại là “làm thân con gái chọn chồng phải chọn người có gia cảnh tốt, không phải vì tiền nhưng người có gia cảnh tốt thì được học hành đến nơi, ngoài ra còn có thể có nhân cách tốt”. Tôi lấy làm đắc câu ấy, nhưng cuối cùng lại suy ra cho mình một cái kết : muốn có một người chồng tốt trước hết mình phải là người con gái tốt, không nhất thiết là giỏi nhưng chắc chắn phải được gọi là tốt....

Thứ Sáu, 3 tháng 6, 2016

Chuyện Hòn đá thần



Chuyện : Hòn đá thần

nội dung Có một hòn đá có phép màu rất kỳ lạ các bạn hãy cùng lắng nghe câu truyện cổ tích

Thứ Ba, 24 tháng 5, 2016

Chuyện Hổ và Cóc



Chuyện : Hổ và Cóc

nội dung Ngày xưa, các loài vật đều biết nói và hiểu tiếng của nhau. Chúng cùng sống với nhau trong một ngôi rừng và rất yêu thương nhau. Cùng sống trong một khu rừng có một con Hổ rất hung ác. Hổ thường hay bắt nạt các con vật khác nên các con vật vừa ghét vừa sợ Hổ xám.

Một hôm, Hổ đi kiếm mồi mãi mà không được, nó vừa đói, vừa mệt, nó nằm im để tiếp tục rình mối. Bỗng Hổ nhìn thấy một chú Cóc xanh ngồi chồm hổm ở bờ suối. Hổ nhìn Cóc chầm chầm và quát to: Cóc kia, tao sẽ ăn thịt mày! Nghe Hổ quát, Cóc rất lo sợ nhưng cố giữ bình tĩnh và Cóc nghĩ ra một mẹo. Cóc liền nói: Anh đừng cậy to lớn mà bắt nạt tôi, có giỏi anh hãy thi tài với tôi xem ai hơn nào. Nghe Cóc nói vậy, Hổ tức quá, nó gầm lên: Được, nếu mày muốn thì thi, nếu mày thua tao sẽ ăn thịt mày ngay lập tức! Cóc nói: Bây giờ tôi và anh thi nhảy qua suối, ai nhảy qua trước thì người đó sẽ thắng cuộc. Nghe Cóc nói vậy, Hổ bằng lòng ngay, nó bảo: Mày bé tao cho mày nhảy trước. Cóc vội đáp: không anh lớn hơn anh cứ nhảy trước đi, em bé em sẽ nhảy sau. Hổ đồng ý và nó vươn người lao vút qua bờ suối bên kia. Nhưng lạ thay, vừa mới đến nơi Hổ đã thấy Cóc ngồi phía trước, giương đôi mắt lồi nhìn nó và cười. Hổ vừa tức, vừa xấu hổ vì thua cuộc, nó gầm lên và chạy biến vào rừng. Thế là Cóc thoát chết, nó sung sướng vui đùa cùng các bạn.

Thứ Hai, 23 tháng 5, 2016

Chuyện Hươu con bằng ngọc thạch



Chuyện : Con hươu và ngọc thạch

nội dung Hươu con bằng ngọc thạch là một trong những câu truyện cổ tích của Trung Quốc rất hay và ý nghĩa.

Thứ Ba, 12 tháng 4, 2016

Chuyện Mười hai người thợ săn







guồng kéo sợi.
Sư tử đáp:
- Họ biết là bthử thách nên cố nhịn đấy.
Nhưng vua nhất định không tin tử nữa. Ngày nào mười hai người th
săn cũng theo vua đi n, càng ngày vua càng yêu quí họ. Một hôm trong
khi họ đi săn, thì được tin vợ chưa cưới của nhà vua sp tới. Người vợ
chưa cưới chính thức nghe vậy đau khổ quá. Tim bị nhói lên ngã lăn
xuống đất bất tỉnh nhân sự. Vua tưởng là người thợ săn yêu quí của
mình bị làm sao vội chạy lại cứu... Vua lại tháo bao tay ấy thì thấy chiếc
nhẫn mình đã tặng cho người vợ chưa cưới thứ nhất. Vua nhìn mặt nhận
ra nàng.
ng vua hồi hộp, vua hôn nàng lúc nàng mở mắt, vua bảo:
- Em là của anh, anh là của em. Thiên hạ không ai thay đổi được điều ấy.
Vua phái sứ giả đến gặp người vợ chưa cưới kia xin nàng quay v nước
vì vua đã có vợ rồi. Ai đã tìm thy chiếc chìa khóa cũ thì không cần đến
chiếc mới nữa.
Sau đó hôn lễ được cử hành. Sư tử được tha tội, vì quả là nó nói đúng sự
thật.

Thứ Sáu, 25 tháng 3, 2016

Màu tím hoa sim . Ngâm thơ Hữu Loan ( full)



Xin trân trọng giới thiệu tới quý vị :Màu tím hoa sim . Ngâm thơ  Hữu Loan ( full).
Nàng có ba người anh đi bộ đội
Những em nàng
Có em chưa biết nói
Khi tóc nàng đang xanh
Tôi người Vệ quốc quân
xa gia đình
Yêu nàng như tình yêu em gái
Ngày hợp hôn
nàng không đòi may áo mới
Tôi mặc đồ quân nhân
đôi giày đinh
bết bùn đất hành quân
Nàng cười xinh xinh
bên anh chồng độc đáo
Tôi ở đơn vị về
Cưới nhau xong là đi
Từ chiến khu xa
Nhớ về ái ngại
Lấy chồng thời chiến binh
Mấy người đi trở lại
Nhỡ khi mình không về
thì thương
người vợ chờ
bé bỏng chiều quê...
Nhưng không chết
người trai khói lửa
Mà chết
người gái nhỏ hậu phương
Tôi về
không gặp nàng
Má tôi ngồi bên mộ con đầy bóng tối
Chiếc bình hoa ngày cưới
thành bình hương
tàn lạnh vây quanh
Tóc nàng xanh xanh
ngắn chưa đầy búi
Em ơi giây phút cuối
không được nghe nhau nói
không được trông nhau một lần
Ngày xưa nàng yêu hoa sim tím
áo nàng màu tím hoa sim
Ngày xưa
một mình đèn khuya
bóng nhỏ
Nàng vá cho chồng tấm áo
ngày xưa...
Một chiều rừng mưa
Ba người anh trên chiến trường Đông Bắc
Được tin em gái mất
trước tin em lấy chồng
Gió sớm thu về rờn rợn nước sông
Đứa em nhỏ lớn lên
Ngỡ ngàng nhìn ảnh chị
Khi gió sớm thu về
cỏ vàng chân mộ chí
Chiều hành quân
Qua những đồi hoa sim
Những đồi hoa sim
những đồi hoa sim dài trong chiều không hết
Màu tím hoa sim
tím chiều hoang biền biệt
Có ai ví như từ chiều ca dao nào xưa xa
Áo anh sứt chỉ đường tà
Vợ anh chưa có mẹ già chưa khâu
Ai hỏi vô tình hay ác ý với nhau
Chiều hoang tím có chiều hoang biết
Chiều hoang tím tím thêm màu da diết
Nhìn áo rách vai
Tôi hát trong màu hoa
Áo anh sứt chỉ đường tà
Vợ anh mất sớm, mẹ già chưa khâu...
Màu tím hoa sim, tím tình trang lệ rớm
Tím tình ơi lệ ứa
Ráng vàng ma và sừng rúc điệu quân hành
Vang vọng chập chờn theo bóng những binh đoàn
Biền biệt hành binh vào thăm thẳm chiều hoang màu tím
Tôi ví vọng về đâu
Tôi với vọng về đâu
Áo anh nát chỉ dù lâu...
(1949, khóc vợ Lê Đỗ Thị Ninh)
Màu tím hoa sim là một bài thơ nổi tiếng của nhà thơ Hữu Loan, được sáng tác năm 1949 tại Thanh Hoá, vào thời điểm được cho là sau khi người vợ đầu tiên của tác giả qua đời.

Bài thơ xuất hiện đầu tiên trên tờ Trăm Hoa của Nguyễn Bính. Trong vụ án Nhân văn giai phẩm, nó bị coi là thứ văn chương ủy mị, mang tư tưởng tiểu tư sản, và là một trong những bằng chứng để bộ văn hóa đương thời kết tội tác giả của nó. Tuy nhiên bài thơ vẫn được truyền đi rộng rãi trong công chúng bằng những bản chép tay và được đưa vào miền Nam Việt Nam, tại đây bài thơ đã được nhiều nhạc sĩ phổ nhạc thành những bài hát nổi tiếng. Vào năm 2004, nó được mua bản quyền với giá 100 triệu đồng tiền Việt Nam, trở thành một kỷ lục Việt Nam.
Năm 1990, bài thơ được in lần đầu trong một tập thơ, đó cũng là tập thơ đầu tiên được xuất bản của Hữu Loan: Màu tím hoa sim..Sự nổi tiếng của bài thơ còn được góp công phần nào bởi các nhạc sĩ: Dzũng Chinh, Phạm Duy, Anh Bằng, Duy Khánh... là những người đã phổ nhạc dựa trên ý thơ của bài. Riêng bài "Những đồi hoa sim" của Dzũng Chinh và "Áo anh sứt chỉ đường tà" của Phạm Duy, một bi ca, một hùng ca, cho đến nay vẫn là những tác phẩm nổi tiếng nhất dựa trên bài thơ Màu tím hoa sim.



1- Bài "Những đồi hoa sim" do Dzũng Chinh (sau
này trên internet lại viết là Chinh Dzũng) là bài được phổ biến sớm
nhất (1962?), được ca sĩ Phương Dung trình bày. Bài phổ được viết theo
điệu Tango-Habanera, là điệu thịnh hành của giới trẻ thời đó. Dzũng
Chinh phổ thơ nhưng phải sửa lại lời rất nhiều, vì ông phải tuân theo
khuôn khổ kinh điển của một ca khúc (gồm 3 đoạn: phiên khúc 1, phiên
khúc 2, điệp khúc rồi phiên khúc 3). Bây giờ khi nghe lại trên internet,
thực sự là chất giọng của Phương Dung không mấy thay đổi. Không biết
Phương Dung hát lại bài này vào năm nào? Nhưng khi nghe lại, tôi vẫn
mường tượng ra được tiếng cây kim đang "cào" trên đĩa nhựa 45 vòng,
giọng hát của ca sĩ bị lệch âm vì đĩa nhựa bị vênh méo...

 2- Bài "Màu tím hoa sim", do Duy Khánh phổ
nhạc với giọng ca Hoàng Oanh là bài được lưu hành sau đó. Đây là bài phổ
nhạc vẫn giữ hầu như nghuyên vẹn lời bài thơ gốc của Hữu Loan. Cũng
trên nhịp điệu Tango - Habanera, hồn bài hát có vẻ đượm nhiều nước mắt
hơn bài của Dzũng Chinh. Bài này được ít biết đến nhất, kể cả trong giới
trí thức lẫn bình dân.

- Bài "Áo anh sứt chỉ đường tà". Lời thơ của
Hữu Loan được bàn tay "phù thủy" của Phạm Duy sắp xếp lại để chuyển từ
Thi sang Ca. Đó là kỹ thuật rất cần thiết trong phổ nhạc. Xin nói thêm:
phạm Duy là nhạc sĩ đã phổ nhạc rất thành công nhiều bài thơ nổi tiếng.
Bài thơ thì bị khống chế bởi luật vần, do đó khi chuyển sang nhạc cần
phải làm cho nó được tự do bay nhảy hơn trong khuôn khổ của tiết tấu.
Trước nhất, bài này không đơn điệu một tiết tấu như hai bài trước. Lúc
thì trầm lắng ưu tư, lúc thì sôi nổi nhịp khúc quân hành nơi chiến trận.
Bài thơ được phổ ra nhạc theo kiểu trường ca, nhiều đoạn, nhiều hình
thức thể hiện khác nhau theo kiểu nhạc kịch opera.