
Xin chào các bạn! Kể chuyện cho bé : Tổng hợp những truyện cổ tích, truyện tranh hay và ý nghĩa được cập nhật thường xuyên và liên tục. Chúng ta hãy cùng khám phá nhé ! Hello ! Storytelling for baby: Synthesis of fairy tales, comics or meaningful and updated regularly and continuously. Let's explore offline!
Thú vị
Chủ Nhật, 26 tháng 6, 2016
Chuyện Cái bóng
Chuyện :Cái bóng
Thể loại: Học trò
nội dung
Tôi từng nghĩ mình nhất định phải giống cô ấy, giống hệt nữa mới chịu. Tóc phải để thật dài nhuộm hơi nâu rồi hất sang một bên, không được làm xoăn cũng không được quá thẳng mà phải tự nhiên.
Tôi từng nghĩ mình nhất định phải giống cô ấy, giống hệt nữa mới chịu. Tóc phải để thật dài nhuộm hơi nâu rồi hất sang một bên, không được làm xoăn cũng không được quá thẳng mà phải tự nhiên. Mắt không được cụp xuống, cũng không quá tinh anh hay nhí nhảnh nên thông minh vừa đủ thôi. Còn nữa, miệng không được tùy tiện cười với đàn ông dù hắn ta nằm ở dạng nào, loại nào, cấp bậc nào trong xã hội. Tô...i thần tượng cô ấy đến mức ngay cả cái ho cũng phải đặt tay hờ trên môi dưới, ho thật nhẹ nhàng đủ để người khác biết mình không khỏe và hơn hết là chẳng muốn tiếp chuyện vào lúc này. Nhưng tuyệt nhiên những điều ấy tôi không làm được. Thật khó khi phải làm một ai đó tôi biết rõ điều này chứ. Nhưng cũng thật khó để làm lơ con người và phong cách của cô ấy. Không ai khác người con gái tôi đang nhắc đến chính là Mie.
Mie là người yêu cũ của bạn trai tôi. Mei là cô gái anh yêu nhất cho dù đã có tôi. Mei luôn xuất hiện thình lình trong điện thoại anh với những tin nhắn đầy ắp những con chữ. Mei rất ngoan. Mei từng tự tay đan cho anh chiếc khăn len màu đỏ mà anh vẫn giữ và dùng vào những ngày đông. Mei hay khóc khi xem phim tình cảm. Mei thế này, Mei thế nọ. Tôi nghe đến phát chán, phát bực nhưng anh chẳng quan tâm. Ừ tôi biết hết chứ. Cái anh cần ở tôi là một tuần vài ba đêm ngủ lại cùng anh, là nắm tay anh đi qua những nơi hò hẹn của anh và người ấy. Là nghe anh kể về người con gái tên Mei một tuần đến năm, sáu hoặc hơn số lần trung bình như thế. Anh không yêu tôi. Điều đó từng khiến tôi đau đớn, tủi nhục nhưng cho đến hiện tại cái suy nghĩ duy nhất còn sót lại trong khối não phẳng lì vì yêu của mình tôi chỉ còn ba chữ “em yêu anh”. Bất cứ lúc nào cảm thấy đau đớn tột cùng, muốn vùng chạy khỏi tình yêu này tôi lại hét lên bằng trí nhớ ba chữ “em yêu anh!” để ngăn mình lại. Mọi người thắc mắc hà cớ gì phải làm cái bóng của người khác, lí do gì khiến tôi chịu đựng làm vật thế thân. Tại sao vậy? Tôi cũng chẳng biết nữa, chỉ
biết là “em yêu anh. Trần Đại Vũ”.
Mei ra đi vào một ngày mùa đông, cô ấy để lại cho anh hàng đống kỷ niệm và một chiếc khăn len màu đỏ. Đó là chuyện của hai năm trước, hai năm sau anh đã trở thành người yêu của tôi và trái tim vẫn thuộc về nơi chốn cũ. Tôi! Từng cố gắn để mình thực sự giống cô gái ấy của anh. Kết quả luôn là cái lắc đầu ngắn ngẫm kèm theo câu bình luận hững hờ “không giống” của anh. Không giống, làm sao giống nhau được. Tôi ngốc thế. Cô ấy là Mei, hoa khôi trường đại học tôi và anh từng theo học, con gái thầy hiệu trưởng, phong cách nhẹ nhàng, quý phái, cao sang. Bây giờ lại là vợ của tỷ phú định cư tận Pháp. Làm sao mà giống cho được khi tôi chỉ là đứa con gái bình thường, thích ôm anh và thích được anh ôm. Hầu như không có phong cách nào xác định, mùa đông tôi mặc ấm, mùa xuân tươi tắn, mùa hè năng động và mùa thu nhẹ nhàng. Cái nào cũng vậy luôn luôn cảm thấy không bằng…Mei.
Tôi sống cùng Trần Đại Vũ ba năm như thế, tôi yêu anh năm tôi hai mươi tuổi, anh ta là mối tình đầu và cũng là mối tình duy nhất tôi tốn nhiều tâm huyết nhất. Khi cố gắn trở thành Mei, tôi nhận ra sống dưới lớp áo của một người khác không dể chịu chút nào. Tôi biết. Tôi thừa biết Trần Đại Vũ anh ta không xứng đáng với tình yêu của tôi, nhưng…tôi ghét từ nhưng…nhưng phải nói rằng để có được tình yêu của anh ấy tôi đã cố gắn hơn cái gọi là xứng đáng hàng trăm lần. Năm nay tôi đã hai mươi lăm tuổi, tình yêu bồng bột năm năm trước vẫn chiếm một vị trí phải nói là rất khó phai trong trái tim tôi. Người ta thường nói thân con gái mười hai bến nước, tôi ngoan cố chọn cho mình bến nước đông đảo nhất. Để lúc dù trước mặt hay sau lưng luôn luôn có một cảm giác cô độc và sợ hãi lạ lùng. Tôi đã chọn cách xa anh, cũng vào một mùa đông hai năm trước.
Tôi từng đọc đâu đó một câu nói, đại loại là “làm thân con gái chọn chồng phải chọn người có gia cảnh tốt, không phải vì tiền nhưng người có gia cảnh tốt thì được học hành đến nơi, ngoài ra còn có thể có nhân cách tốt”. Tôi lấy làm đắc câu ấy, nhưng cuối cùng lại suy ra cho mình một cái kết : muốn có một người chồng tốt trước hết mình phải là người con gái tốt, không nhất thiết là giỏi nhưng chắc chắn phải được gọi là tốt....
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét