Thú vị

Thứ Bảy, 27 tháng 2, 2016

Chuyện Thỏ con đi học









Chuyện :Chuyện: Thỏ con đi học
nội dung chuyện:Mấy hôm nay, cả nhà Thỏ bận rộn đào xới khu vườn xung quanh nhà để trồng lại cà rốt dự trữ cho mùa đông sắp tới. thấy bố mẹ bận rộn, Thỏ con xin phép mẹ được đi học một mình để bố mẹ không phải đưa đón. Bố mẹ Thỏ đồng ý. Thỏ mẹ dặn: “Khi đi học con đi cẩn thận, đi bên lề đường bên phải, đến ngã tư con rẽ phải đến nơi có vạch cơn trắng trước cổng trường con mới sang đường, vì đó là nơi dành cho người đi bộ”.
Thỏ con vâng lời mẹ và ra đi. Nó phấn khởi vì đây là lần đầu tiên trong đời Thỏ con được đi học một mình.
Đi được một đoạn, Thỏ con gặp Chó con cũng đi học, trên tay Chó con ôm một quả bóng to. Chó con rủ: “ Chúng mình cùng lăn bóng đến trường”. Thỏ con lắc đầu: “Tờ không chơi bóng trên đường, rất nguy hiểm.
Chó con bĩu môi: “Sợ gì! Cậu không chơi tì tớ chơi một mình vậy. nói xong, Chó con thả bóng xuống và lấy chân đá bóng đi trên lề đường. Chó con vừa chạy theo bóng vừa cười thích thú, được một đọan bóng đi chệch hướng lăn xuống lòng đường, chó con thấy vậy lao ngay xuống lòng đường để bắt bóng, Chó con chạy nhanh quá không để ý gì đến người đi xe đạp, nó bị va phải người đi xe, may mà bác lái xe phanh lại kịp, Chó con chỉ bị té xuống và trầy đầu gối. Mọi người xúm lại, một người kêu lên: “Tại sao lại dại dột chơi bóng ở ngoài đường chứ, may mà va phải xe đạp chứ va phải xe to thì mất mạng rồi!”.
Bác đi xe đạp lau chỗ xước và đầu gối cho Chó con. Thỏ con đến bên bác đi xe cảm ơn bác. Bác dặn cả hai đi trên lề đường và không chơi nữa.
Thỏ con và Chó con cùng đến trường, cả hai đi bên lề đường và im lặng nghĩ đến lời mẹ dặn trước ki đi.
Hai bạn đến trường cũng vừa kịp lúc trống trường điểm vào học. Thỏ con, Chó con cùng xếp hàng vào lớp. Hôm nay, cô dạy an toàn giao thông -  Bài: Không đàu giỡn. thả diều, chơi bóng ở lòng , lề đường.?”. Thỏ con trả lời: “Thưa cô vì như vậy rất nguy hiểm, gây tai nạn cho mình và hco người khác. Cô giáo khen Thỏ con giỏi.
Giờ ra chơi, Chó con đến gần Thỏ con và nói: “Tớ xin học ở cậu. Từ nay tớ sẽ không bao giờ đùa giỡn, chơi bóng ở lòng lề đường nữa mà chỉ chơi ở sân trường thôi. Bây giờ chúng ta cùng chơi bóng đi”. Thỏ con cùng chơi bóng trong sân rất vui vẻ.

Thứ Ba, 23 tháng 2, 2016

Chuyện Ông lão đánh và con cá vàng



Chuyện : Ông lão đánh và con cá vàng

nội dung một ông già cao tuổi sống cùng người vợ trong một căn chòi tồi tàn. Hằng ngày, ông ra biển đánh cá. Sau ba ngày không bắt được thứ gì ngoại trừ rong biển và rác rưởi, đến một ngày, ông bắt được một con cá vàng - vốn là một con cá thần. Con cá xin ông thả tự do và hứa sẽ thực hiện một điều mà ông mong muốn. Tuy nhiên, ông già không mong muốn cho mình bất cứ điều gì và thả cho cá đi.



Khi trở về nhà, ông kể với vợ mình về chuyện con cá vàng. Bà ta tức giận khi chồng chẳng xin một thứ gì từ con cá và bắt ông ra biển xin con cá cho một cái máng lợn mới vì cái cũ đã vỡ. Cá vàng vui vẻ đáp ứng cho ông. Ngày hôm sau, bà vợ yêu cầu cho một căn nhà mới, và cá vàng cũng đáp ứng. Không dừng ở đó, bà vợ sai ông đi xin cá vàng cho bà trở thành nhất phẩm phu nhân và sau đó là nữ hoàng với cung điện, kẻ hầu người hạ. Khi được rồi, bà ta trở nên ngược đãi ông lão nhưng ông lão vẫn cố chịu đựng. Cao điểm, bà ta đòi trở thành vua của biển cả để điều khiển cả cá vàng. Lúc này, cá vàng nổi giận và thu hồi tất cả những gì đã thực hiện. Ông và bà vợ trở về hoàn cảnh nghèo khổ trước đó.

Thứ Bảy, 20 tháng 2, 2016

Chuyện Bộ quần áo mới của hoàng đế



Chuyện : Bộ quần áo mới của hoàng đế

nội dung Ngày xưa có một vị hoàng đế rất thích mặc quần áo đẹp nên đã chi nhiều tiền để may các bộ y phục đẹp nhằm trưng diện. Mỗi giờ ông đều mặc một áo dài khác nhau.



Hoàng đế cư ngụ ở một kinh đô lớn, hàng ngày có rất nhiều khách nước ngoài lui tới. Một ngày kia có hai tên lừa đảo - làm ra vẻ là thợ dệt - tới nói rằng chúng biết dệt một thứ vải rất đẹp. Không chỉ màu sắc và hoa văn hết sức đẹp, mà những quần áo may bằng vải này có một đặc tính kỳ lạ, là chúng trở nên vô hình đối với những kẻ không xứng với chức vụ của mình, cũng như những kẻ quá ngu xuẩn.



Hoàng đế tin lời hai kẻ lừa đảo này nên cho chúng rất nhiều tiền và cung cấp tơ lụa cũng như sợi vàng để chúng dệt vải may trang phục cho mình.



Hai kẻ lừa đảo mua 2 khung dệt, ngồi giả vờ làm các thao tác ra vẻ đang bận rộn dệt vải. Ít hôm sau hoàng đế sai viên quan thân tín của mình tới xem việc dệt vải đã tiến hành tới đâu và vải dệt có đẹp không. Viên quan già tới phòng dệt, thấy 2 tên lừa đảo này đang ngồi giả vờ dệt trước 2 khung dệt. Chúng mời ông tới gần khung dệt và hỏi: "Ngài thấy vải này có đẹp không ?". Ông mở to mắt nhìn mà không thấy vải nào, chỉ thấy 2 khung dệt trống rỗng, nhưng không dám nói ra. Ông nghĩ bụng: Trời ơi ! Chắc ta không xứng với chức vụ hoặc quá ngu xuẩn, nên không nhìn thấy vải. Ông bèn giả vờ làm ra vẻ nhìn thấy vải đẹp, hết sức khen ngợi và hứa sẽ về tâu trình lên hoàng đế.



Chờ lâu sốt ruột, hoàng đế đích thân dẫn đoàn tùy tùng tới xem vải của 2 tên lừa đảo. Ngài cũng chỉ thấy 2 tên lừa đảo đang ngồi giả vờ dệt, nhưng chẳng nhìn thấy tấm vải nào trên khung dệt. Hoàng đế nghĩ bụng: "Quái lạ, sao ta chẳng nhìn thấy vải vóc nào, hay là ta không xứng đáng làm hoàng đế ?". Nghĩ vậy nhưng ông không nói ra, và luôn miệng khen vải đẹp lắm. Tới lượt đoàn tùy tùng vào xem, cũng chẳng ai nhìn thấy vải vóc nào, nhưng không ai dám nói ra điều đó; trái lại, họ đều cất tiếng khen vải đẹp và khuyên hoàng đế hãy lấy vải này may bộ y phục mới để mặc trong cuộc diễu hành sắp tới.



Hoàng đế bèn ra lệnh cho 2 tên lừa đảo lấy vải mới dệt, cắt may cho mình một bộ y phục. Hai tên lừa đảo giả vờ cầm kéo cắt vải rồi cầm kim không xâu chỉ giả vờ may.



Tới ngày lễ hội, hoàng đế tới phòng dệt. Hai tên lừa đảo giơ chiếc quần và chiếc áo dài tưởng tượng lên, chỉ trỏ những nét đẹp do chúng bịa ra và nói: "Bộ quần áo này hết sức đẹp, lại nhẹ như tơ, Ngài mặc vào sẽ có cảm tưởng nhẹ tưng, như không mặc gì trên người". Chúng yêu cầu hoàng đế cởi hết quần áo đang mặc ra, rồi mặc cho ông bộ quần áo mới may.



Hoàng đế mặc bộ quần áo mới hãnh diện đi diễu hành trước các quan và dân chúng đứng chào ở hai bên lề đường. Mọi người đều cất tiếng khen ngơi bộ y phục mới của hoàng đế.



Chợt một đứa trẻ bỗng nói: "Nhưng ông ấy có mặc quần áo nào đâu". Lời nói của đứa bé được truyền tai từ người nọ sang người kia. Cuối cùng đám dân đều hô: "Nhưng ông ấy có mặc quần áo nào đâu".



Hoàng đế tuy biết rằng đám dân này nói đúng, nhưng ông vẫn phải tiếp tục cuộc diễu hành của mình.

Thứ Năm, 18 tháng 2, 2016

Chuyện chú dê đen



Chuyện :  chú dê đen

nội dung                             Chú dê đen

Có một chú Dê Trắng đang đi tới một khu rừng để tìm ăn những chiếc lá non và uống nước suối. Bất chợt, một con Sói ở đâu đi tới trước mặt, nó quát hỏi:

-    Dê kia, mày đi đâu?

-    Tôi đi tìm lá non để ăn và nước mát để uống.

-    Mày có gì ở chân?

-    Chân tôi có móng.

-    Trên đầu mày có gì?

-    Trên đầu tôi có sừng.

Sói hỏi tiếp:

-    Bây giờ mày hãy trả lời tao: Tim mày thể nào?

-    Tim tôi đang run sợ.

-    A! Ha!

Sói cười vang rồi ăn thịt luôn chú Dê Trắng.

Một chú Dê Đen cũng tới khu rừng đê ăn lá non và uống nước suối. Sói đã ngồi sẵn ở đó. Thấy Dê Đen đi qua, nó quát hỏi:

-    Dê kia, mày đi đâu?

-    Tao đi tìm kẻ nào hay gây sự đây.

-    Mày có gì ở chân?

-    Chân thép của tao có móng bằng đồng.

-    Trên đầu mày có gì?

-    Trên đầu tao có đôi sừng bằng kim cương.

Sói lại tiếp.

-    Thế bây giờ mày hãy trả lời tao: tim mày thế nào?

-    Trái tim thép của tao bảo tao: hãy cắm đôi sừng bằng kim cương của tao vào bụng mày. Nào Sói hãy lại đây thử xem!

Sói sợ quá vội vàng chuồn thẳng

Chuyện cậu bé mũi dài







CẬU BÉ MŨI DÀI

Ngày xưa có một cậu bé có một cái mũi rất dài, vì vậy mọi người gọi chú là “bé Mũi Dài”.

Một buổi sáng mùa thu đẹp trời, tiếng gió thổi vi vu lay động những chiếc lá, tiếng chim hoạ mi hót véo von. Bé Mũi Dài nhìn thấy một vườn hoa với muôn vàn bông hoa đua nhau khoe sắc : Hoa hướng dương có màu vàng rực, hoa hồng, hoa cẩm chướng đỏ tươi...

Bỗng bé Mũi Dài nhìn thấy một cây táo sai trĩu quả. Những quả táo chín đỏ thơm lừng. Chú vội vàng trèo lên cây để hái những quả táo chín nhưng... chú không tài nào trèo lên được vì vướng cái mũi của mình. Bực quá, bé Mũi Dài liền nói to : “Ước gì cái mũi của tôi biến mất. Tôi chẳng cần có mũi, tôi chỉ cần có miệng để ăn đủ thứ thơm ngon trên đời, để cười, để nói. Tôi cũng chẳng cần tai, và tay cũng chẳng để làm gì cả”.

Một chú Ong đậu trên cành hoa đã nghe thấy hết. Ong ngạc nhiên nói :

- Tại sao bạn lại không cần có mũi ? Đối với tôi, mũi rất cần ! Mũi giúp tôi thở, ngửi và phân biệt được các mùi thơm khác nhau của các loài hoa. Nhờ có mũi mà bạn ngửi và phân biệt được mùi vị và hương thơm khác nhau của hoa và quả đấy !

Vừa lúc đó, chim Hoạ Mi cũng bay đến hót véo von và nói với bé Mũi Dài :

- Bạn Mũi Dài ơi, nếu bạn không cần có tai thì làm sao bạn nghe được tiếng hót của tôi và những âm thanh kì diệu xung quanh. Bạn biết không, nhờ có tai mà bạn nghe và phân biệt được mọi âm thanh đấy !

Ở gần đấy, các cô Hoa rung rinh cánh gọi to :

- Bạn Mũi Dài ơi ! Bạn có nhìn thấy vườn hoa đẹp rực rỡ của chúng tôi không ? Nếu bạn không có mắt thì làm sao bạn có thể nhìn thấy vẻ đẹp rực rỡ của chúng tôi được !

Bé Mũi Dài nghe xong, ngẫm nghĩ một lát rồi hốt hoảng đưa tay sờ lên đầu, lên mặt, lên tai, mắt, mũi, miệng... của mình. Cậu bé nhận thấy tất cả tai, mũi, mắt, miệng, lưỡi... đều cần thiết cho mình và không thể thiếu chúng được. Cậu thầm nghĩ : “Nếu không có chúng thì mình sẽ thế nào nhỉ ? Thật là đáng sợ !”. Từ đó, cậu bé luôn nghe lời người lớn giữ gìn vệ sinh cơ thể sạch sẽ, giữ gìn đôi mắt, cái mũi... của mình và không bao giờ có ý định vứt chúng đi nữa.

Truyện Cổ Tích Thằng Bờm - Cổ tích Việt Nam -



Ngày xưa có một cậu bé mồ côi cha mẹ làm nghề chăn trâu, cậu ấy tên là Bờm. Tài sản duy nhất của cậu là chiếc quạt mo do cha mẹ để lại, Bờm rất là quý cây quạt của mình, đi đâu cũng phải mang theo bên mình.
- Úi dà, chết rồi, mình hư quá, ngủ quên! Để coi, để coi...một, hai, ba, bốn, năm... Chết rồi, thiếu một con!
- Sao kỳ vậy, ông chủ la mình cho coi, ông chủ la mình, la mình, làm sao đây? làm sao đây? ông chủ la mình mất, làm sao đây?

Bờm lo lắng mất trâu nên khóc như mưa. Đúng lúc đó...
- Này con, sao con lại khóc?
- Ông Bụt, ông Bụt ơi, giúp con với! Con chăn trâu mà ngủ quên làm mất một con rồi. Phú ông biết được, chắc con chết mất ông Bụt ơi! Ông Bụt ơi cứu con đi, ông Bụt ơi! Con sợ quá ông Bụt ơi!
- Ta hiểu rồi, thôi con đừng khóc, ta sẽ giúp con. Nào, hãy đưa cây quạt mo của con cho ta đi
- Dạ!
- Hô, biến, bây giờ cây quạt này đã trở thành cây quạt thần rồi
- Thật không ông Bụt?
- Con hãy nhìn vào quạt rồi con sẽ thấy được con trâu của mình đang lạc ở đâu.
- Đúng rồi nè, trâu của con này ông Bụt, thì ra là nó lạc ra tận cánh đồng làng bên, nhưng mà làm sao để gọi nó về
- Bây giờ ta sẽ chỉ cho con câu thần chú để gọi trâu trở về, như vầy nè...nghe không>
- Dạ!... Tìm được trâu rồi, hay quá!
- Vậy nha, từ nay con nhớ giữ kỹ cây quạt mo thần này, đừng để làm mất nó
- Dạ, con biết rồi, con cám ơn Bụt nhiều lắm

Thế là từ đó, Bờm dùng cây quạt của mình để giúp đỡ mọi người. Bờm giúp dân làng và bạn bè tìm lại tài sản bị mất. Vì vậy, họ mất đồ gì đều tìm đến Bờm, cậu lúc nào cũng nhiệt tình giúp đỡ nên tất cả đều biết ơn và càng yêu quý Bờm

Một ngày kia...
- Nè nhóc con?
- Dạ, là phú ông ạ!
- Này Bờm, ta nghe đồn mi có cây quạt mo thần, có đúng không? vậy, ngươi đổi quạt với ta thì ngươi nghĩ sao? đổi được không?
- Còn lâu, lêu lêu...
- Thằng nhóc này...Thôi được, một đàn trâu thiệt bự, thiệt đẹp này...Hay là cái này, ao đầy cá luôn...
- Hay ta cho ngươi cái này, gỗ lim xịn đó
- Còn cái này rất đẹp nè, coi đi, coi đi...Hay là cái này, cái này, được không?
- Còn lâu, lêu lêu, không chịu, lêu lêu...không!

Bất cứ thứ gì phú ông đem ra đổi, Bờm cũng dứt khoát không chịu.

Đúng lúc đó, có một ông lão bước tới...
- Ông lão!
- Tôi đói bụng quá...
- Cụ ơi, cụ có sao không? Làm sao đây, mình cũng không có cơm để cho cụ nữa, cụ ơi, dậy đi...
- Cái lão ăn mày dơ dáy này, người đâu lôi lão ta ra ngoài.
- Không được, ông lão sẽ chết đó. Tôi van ông, hãy cứu ông lão đi, ông ơi, ông ráng đợi một chút nha
- Được thôi, đổi lại ngươi cho ta cây quạt và câu thần chú, có được không?
- Được, được, cứu ông lão ngay đi
- hehehe...vậy mới phải chứ, đây cho lão ta một nắm xôi... Ai vậy?
- Lòng dạ ngươi thật là xấu xa, ngươi không xứng đáng có chiếc quạt thần, hô biến...
- Đây, Bờm, quạt của con đây
- Dạ, con cám ơn ông Bụt
- Chiếc quạt này mãi mãi là của con. Chỉ có những em bé ngoan như con mới xứng đáng có được chiếc quạt này thôi.

Từ đó Bờm dùng chiếc quạt giúp đỡ mọi người, càng được dân làng yêu quý hơn. Câu chuyện được lan ra khắp dân gian:

Thằng Bờm có cái quạt mo
Phú ông xin đổi ba bò chín trâu
Bờm rằng Bờm chẳng lấy trâu
Phú ông xin đổi ao sâu cá mè
Bờm rằng Bờm chẳng lấy mè
Phú ông xin đổi một bè gỗ lim
Bờm rằng Bờm chẳng lấy lim
Phú ông xin đổi con chim đồi mồi
Bờm rằng Bờm chẳng lấy mồi
Phú ông xin đổi nắm xôi Bờm cười!

Thứ Tư, 17 tháng 2, 2016

Chuyện Thánh gióng



Chuyện :  Thánh gióng

nội dung Chuyện kể rằng: vào đời Hùng Vương thứ 6, ở làng Gióng có hai vợ chồng ông lão chăm làm ăn và có tiếng là phúc đức. Hai ông bà ao ước có một đứa con. Một hôm bà ra đồng trông thấy một vết chân to quá, liền đặt bàn chân mình lên ướm thử để xem thua kém bao nhiêu. Không ngờ về nhà bà thụ thai và mười hai tháng sau sinh một thằng bé mặt mũi rất khôi ngô. Hai vợ chồng mừng lắm. Nhưng lạ thay! Ðứa trẻ cho đến khi lên ba vẫn không biết nói, biết cười, cũng chẳng biết đi, cứ đặt đâu thì nằm đấy.



Bấy giờ có giặc Ân đến xâm phạm bờ cõi nước ta. Thế giặc mạnh, nhà vua lo sợ. Bèn truyền cho sứ giả đi khắp nơi tìm người tài giỏi cứu nước. Ðứa bé nghe tin, bỗng dưng cất tiếng nói: "Mẹ ra mời sứ giả vào đây". Sứ giả vào, đứa bé bảo: "Ông về tâu vua sắm cho ta một con ngựa sắt biết phun lửa, một cái roi sắt và một tấm áo giáp sắt, ta sẽ phá tan lũ giặc này".



Sứ giả vừa kinh ngạc, vừa mừng rỡ, vội vàng về tâu vua. Nhà vua truyền cho thợ ngày đêm làm gấp những vật chú bé dặn.



Càng lạ hơn nữa, sau hôm gặp sứ giả, chú bé lớn nhanh như thổi. Cơm ăn mấy cũng không no, áo vừa mặc xong đã căng đứt chỉ. Hai vợ chồng làm ra bao nhiêu cũng không đủ nuôi con, thành thử ra chạy nhờ bà con, hàng xóm. Bà con đều vui lòng gom góp gạo thóc nuôi chú bé, vì ai cũng mong chú giết giặc, cứu nước.



Giặc đã đến chân núi Trâu. Thế nước rất nguy, người người hoảng hốt. Vừa lúc đó, sứ giả đem ngựa sắt biết phun lửa, roi sắt, áo giáp sắt đến. Chú bé vùng dậy, vươn vai một cái bỗng biến thành một tráng sĩ mình cao hơn trượng, oai phong lẫm liệt. Tráng sĩ bước lên vỗ vào mông ngựa. Ngựa hí dài mấy tiếng vang dội. Tráng sĩ mặc áo giáp, cầm roi nhảy lên mình ngựa. Ngựa phun lửa, tráng sĩ thúc ngựa phi thẳng đến nơi có giặc, lao vào thiên binh vạn mã toát lên bá khí cường liệt dị thường, giặc chết như rạ. Bỗng roi sắt gãy. Tráng sĩ bèn nhổ những cụm tre cạnh đường quật vào giặc. Giặc tan vỡ. Ðám tàn quân giẫm đạp nhau chạy trốn, tráng sĩ đuổi đến chân núi Sóc (Sóc Sơn). rồi lên đỉnh núi Sóc Sơn cưỡi ngựa bay về trời. Vua nhớ công ơn, phong là Phù Ðổng Thiên Vương và lập đền thờ ngay ở quê nhà.



Hiện nay vẫn còn đền thờ ở làng Phù Ðổng, tục gọi là làng Gióng. Mỗi năm đến tháng tư làng mở hội to lắm. Người ta kể rằng những bụi tre đằng ngà ở huyện Gia Bình vì ngựa phun lửa bị cháy mới ngả màu vàng óng như thế, còn những vết chân ngựa nay thành những hồ ao liên tiếp. Người ta còn nói khi ngựa thét lửa, lửa đã thiêu cháy một làng, cho nên làng đó về sau gọi là Làng Cháy.

Thứ Ba, 16 tháng 2, 2016

Chuyện Bé tí hon



Chuyện : Bé tí hon

nội dung Bông hoa đó đã nở ra tuy nhiên trong bông hoa đó là một người con gái bé tí hon rất xinh đẹp

Thứ Bảy, 13 tháng 2, 2016

chuyện Nàng Pha Ti Ma



Chuyện : chuyện Nàng Pha Ti Ma
nội dung Ngày xưa, có một cô gái xinh đẹp tên là Pha-ti-ma. Cô chẳng những xinh đẹp mà còn rất thông minh. Mọi người trong vùng ai ai cũng đều yêu mến Pha-ti-ma.

Một hôm, cô cùng năm người bạn gái vào rừng chơi, chẳng may bị lạc đường. Khi màn đêm buông xuống, họ phát hiện phía trước có ánh lửa, bèn rủ nhau cùng đi tới đó. Đến nơi thì thấy một mà lão đang ngồi bên đống lửa. Pha-ti-ma đến trước mặt bà ta nói:

- Bà có thể cho chúng cháu ở tạm đây một đêm không? Chúng cháu bị lạc đường.

- Ái chà, thật là tuyệt! Thượng đế đã ban thưởng chúng mày cho ta! Hãy đợi ta sửa soạn một món gì để ăn nhé!

Nhận thấy có sự khác lạ trong lời nói của bà lão, nên trong lúc bà lão đi lấy thức ăn, nàng Pha-ti-ma để ý quan sát chung quanh và liền thông báo cho các bạn phát hiện của mình:

- Các bạn, bà ta là mụ yêu tinh đấy, hãy đi khỏi đây mau lên trước khi bà ta trở ra và bắt hết cả bọn chúng ta ăn thịt.

Cô và năm người bạn vừa tính đứng lên thì bà lão đã quay trở ra cùng một chiếc bánh thơm phức. Đặt chiếc bánh trước mặt các cô gái và nói:

- Chắc các cháu cũng đói lắm rồi. Bánh đây, các cháu đi, bánh thơm ngon lắm đấy!

Cả nhóm đưa mắt nhìn Pha-ti-ma.

- Kìa, các cháu sau lại không ăn bánh nhỉ? - Bà lão lại nói.

- Chúng cháu muốn được rửa tay trước rồi mới ăn ạ! - Pha-ti-ma nói, - chúng cháu được phép ra sông lấy nước chứ ạ?

- Không được! Chúng mày ra sông để trốn đi à! - Bà lão hét lên.

Pha-ti-ma lại nói:

- Vậy bà hãy dùng dây trói chúng cháu lại, chúng cháu sẽ không trốn được, và bà hãy ra sông lấy nước giùm chúng cháu đi.

Nghe thấy có lý, thế là mụ phù thuỷ mang dây ra trói các cô gái lại, nói:

- Ta chỉ cần giật chiếc dây này là biết ngay chúng mày còn hay đã trốn đi!

Nói xong mụ đi ra sông lấy nước. Bà ta vừa đi vừa kéo sợi dây, tự đắc:

- Ha ha, vẫn còn đó.

Đi được một lát, mụ phù thuỷ lại kéo dây, nói:

- Ha ha! Lũ chúng nó vẫn còn đó.

Thế nhưng, Pha-ti-ma đã cởi trói cho các bạn và buộc sợi dây lên một thân cây, sau đó cùng các bạn chạy ngay vào rừng. Khi mụ yêu tinh từ sông về, thấy các cô gái đều đã trốn sach liền hét lên ầm ĩ và tức giận chạy đuổi theo. Các cô gái vẫn không hay biết và tiếp tục chạy về phía trước, còn mụ yêu tinh truy đuổi phía sau.

Họ chạy được một đoạn thì gặp một dòng sông và con cá sấu hung dữ chắn ngang.

Pha-ti-ma đến gần sát mé sông và nói với con cá sấu:

- Bạn sấu thân mến ơi, bạn hãy cõng giúp chúng ta từng người qua sông có được không?

Cá sấu nói:

- Ta có thể đưa các người qua sông, nhưng các bạn cho ta cái gì nào?

Pha-ti-ma nói:

- Nhóm chúng tôi có cả thảy sáu người. Chỉ cần bạn cõng lần lượt năm người qua sông thì còn người thứ sáu sẽ thuộc về bạn.

Nghe nói thế, sấu ta lấy làm vừa ý. Liền đồng ý cõng lần lượt các cô gái qua sông, cứ được một người lại nói:

- Một rồi nhé!

Cứ vậy, sau khi cõng đến cô thứ năm qua sông. Chuẩn bị cõng đến người thứ sáu thì sấu nói:

- Ha ha, bây giờ đến lượt ta ăn thịt mày đây!

Mụ yêu tinh vẫn đang bám riết các cô gái. Khi mụ chạy đến bờ sông, không thấy bóng các cô gái, biết rằng bọn họ đã qua được bên kia bờ sông liền bò ngay lên lưng con cá sấu đang nằm chờ đấy, cá sấu cõng ngay mụ ta ra giữa sông, nói:

- Ha ha, đây là đứa thứ sáu hả!

Nói đoạn, cá sấu lặn xuống nước và ngoạm ngay mụ phù thuỷ. Lát sau sấu rên rỉ:

- Thịt con bé này khó gặm quá, toàn xương là xương, sao ta lại không chọn đứa khác mà chén nhỉ?

Còn về sáu cô gái kia thì đã an toàn trở về làng. Nguyên nhân sáu người qua được đến bờ bên kia là khi cá sấu đang mãi để ý đếm năm cô gái cõng lần lượt trên lưng thì nàng Pha-ti-ma đã âm thầm bám theo đuôi cá sấu cùng bơi sang bờ với cô gái thứ năm từ lâu.

Chuyện Chàng rể tinh ranh





Chuyện :  Chàng rể tinh ranh
Phú ông kia có một cô con gái xinh đẹp. Trong vùng, nhiều người muốn được làm rể phú ông. Phú ông ra lời thách:
─ Trong bốn chợ phiên, ai làm cho ta nổi giận được thì ta gả con gái cho.

Có nhiều chàng trai đến xin thi và chưa có ai trót lọt cả.

Một hôm có một anh chàng ăn mặc lôi thôi, bộ dạng lờ đờ đến ra mắt phú ông và nói:

─ Tôi muốn được làm con rể của ông.

Và chàng đề nghị:

─ Ông với con vào rừng săn heo rừng về làm thức nhắm.

Nghe nói đi săn heo rừng, phú ông thích lắm. Phú ông nói:

─ Nhà tao không có chó săn.

─ Thưa ông, lần này con xin làm chó.

Hai người xách hai con heo rừng về nhà. Phú ông bảo:

─ Mày đi làm thịt heo rừng và đi mua rượu.

─ Con là chó. Chó không làm thịt hoặc đi mua rượu được.

Cuối cùng, phú ông đành làm một mình. Phú ông ra chợ mua rượu, khi trở về nhà chỉ còn lại đống xương. Phú ông hỏi:

─ Mày có để phần cho ta miếng nào không?

─ Bẩm ông, chó thì không biết để phần cho ai. Ông đã giận con chưa?

─ Tao chưa thấy giận.

Một
hôm khác, hai người lại đi săn. Lần này đến lượt phú ông nhận làm chó.
Anh chàng nhằm bụi nhiều gai rồi dồn chó vào đánh hơi. Phú ông trù trừ
sợ gai, anh chàng phết luôn hai roi vào mông phú ông và quát:

─ Mau lên! Làm chó thì phải biết chui rúc chứ!

Phú ông bị mấy roi đau quá, nên phải chui vào. Lúc chui ra, phú ông bị chảy máu mặt vì gai đâm.

─ Ông có giận con không?

─ Không, không. Chưa, chưa.

Buổi săn ấy được một con heo rừng. Anh chàng làm thịt, nướng chả rồi bảo phú ông ra chợ mua rượu. Phú ông đáp:

─ Chó không biết đi mua rượu đâu.

Anh chàng bèn trói phú ông vào cột nhà và nói:

─ Chó là chúa ăn vụng, phải trói lại mới được.

Mua
rượu về, anh chàng đánh chén uống rượu. Thỉnh thoảng anh ném mấy miếng
xương cho phú ông. Ăn xong, anh mở trói cho phú ông và hỏi:

─ Ông đã giận con chưa?

─ Chưa.

Một hôm, anh bàn:


Ông với con đi buôn, con bỏ vốn, ông phụ việc, được lãi thì chia đôi.
Chiều mai gánh hàng về con để ở đầu làng, ông cứ ra mà gánh nhé!

Hôm
sau, phú ông ra chỗ hẹn gánh đôi bồ nặng trĩu về nhà. Ông mở bồ ra. Một
bên đựng đầy đá. Bên kia thì anh chàng trời đánh ngồi ở trong. Anh
chàng hỏi:

─ Ông đã giận con chưa?

─ Giận mày thì tao mất vui, chưa giận đâu.

Chỉ còn hai hôm nữa là hết hạn thách hỏi. Anh lo lắm. Sáng sớm, anh quảy đôi sọt đi, một lát chạy về gọi rối rít:

─ Ông ơi! Con bắt được con phượng hoàng đất to lắm, đẹp lắm. Ông ra giữ hộ con.

Phú
ông ra ngay. Phú ông phủ phục xuống, ôm chặt cái sọt có chặn hòn đá to.
Tình cờ có đám rước quan đại thần đi qua. Thấy một người nằm giữa đường
ôm khư khư cái sọt, quan đại thần hỏi:

─ Ngươi làm gì thế này?

─ Bẩm quan, trong sọt có con phượng hoàng đất.

Quan đại thần liền sai lính lấy lưới chăng bắt ngay, nhưng chẳng có con chim nào mà chỉ thấy một bãi phân trâu.

Quan tức mình sai lính đánh cho phú ông một trận nên thân. Lúc ấy, anh chàng mới chạy ra đỡ phú ông dậy rồi hỏi:

─ Ông có giận con không?

Phú ông cứ rên ư ử:
─ Mày làm tao suýt mất đầu. Tao giận mày lắm lắm.
Thế là anh chàng nghèo lấy được con gái phú ông. Đám cưới được tổ chức thật linh đình. Cả làng nô nức đi xem như đi hội.

Thứ Tư, 3 tháng 2, 2016

Chuyện Sự tích dưa hấu



Chuyện : Sự tích dưa hấu
nội dung  Ngày xưa, Vua Hùng Vương thứ 18 có nuôi một đứa trẻ thông minh khôi ngô, đặt tên là Mai Yển, hiệu là An Tiêm.

Lớn lên, vua cưới vợ cho An Tiêm, và tin dùng ở triều đình. Cậy nhờ ơn Vua cha, nhưng An Tiêm lại kiêu căng cho rằng tự sức mình tài giỏi mới gây dựng được sự nghiệp, chứ chẳng nhờ ai. Lời nói này đến tai vua, vua cho An Tiêm là kẻ kiêu bạc vô ơn, bèn đày An Tiêm cùng vợ con ra một hòn đảo xa, ở ngoài biển Nga Sơn (Thanh Hoá, Bắc Việt).

Người vợ là nàng Ba lo sợ sẽ phải chết ở ngoài cù lao cô quạnh, nhưng An Tiêm thì bình thản nói: "Trời đã sinh ra ta, sống chết là ở Trời và ở ta, việc gì phải lo".

Hai vợ chồng An Tiêm cùng đứa con đã sống hiu quạnh ở một bãi cát, trên hoang đảo. Họ ra sức khai khẩn, trồng trọt để kiếm sống. Một ngày kia, vào mùa hạ, có một con chim lạ từ phương tây bay đến đậu trên một gò cát. Chim nhả mấy hạt gì xuống đất. Được ít lâu, thì hạt nẩy mầm, mọc dây lá cây lan rộng.

Cây nở hoa, kết thành trái to. Rất nhiều trái vỏ xanh, ruột đỏ. An Tiêm bảo vợ: "Giống cây này tự nhiên không trồng mà có tức là vật của Trời nuôi ta đó". Rồi An Tiêm hái nếm thử, thấy vỏ xanh, ruột đỏ, hột đen, mùi vị thơm và ngon ngọt, mát dịu. An Tiêm bèn lấy hột gieo trồng khắp nơi, sau đó mọc lan ra rất nhiều.

Một ngày kia, có một chiếc tàu bị bão dạt vào cù lao. Mọi người lên bãi cát, thấy có nhiều quả lạ, ngon. Họ đua nhau đổi thực phẩm cho gia đình An Tiêm. Rồi từ đó, tiếng đồn đi là có một giống dưa rất ngon ở trên đảo. Các tàu buôn tấp nập ghé đến đổi chác đủ thứ vật dụng và thực phẩm cho gia đình An Tiêm. Nhờ đó mà gia đình bé nhỏ của An Tiêm trở nên đầy đủ, cuộc sống phong lưu.

Vì chim đã mang hột dưa đến từ phương Tây, nên An Tiêm đặt tên cho thứ trái cây này là Tây Qua. Người Tàu ăn thấy ngon, khen là "hẩu", nên về sau người ta gọi trại đi là Dưa Hấu.

Ít lâu sau, vua sai người ra cù lao ngoài biển Nga Sơn dò xét xem gia đình An Tiêm ra làm sao, sống hay chết. Sứ thần về kể lại cảnh sống sung túc và nhàn nhã của vợ chồng An Tiêm, nhà vua ngẫm nghĩ thấy thầm phục đứa con nuôi, bèn cho triệu An Tiêm về phục lại chức vị cũ trong triều đình.

An Tiêm đem về dâng cho vua giống dưa hấu mà mình may mắn có được. Rồi phân phát hột dưa cho dân chúng trồng ở những chỗ đất cát, làm giàu thêm cho xứ Việt một thứ trái cây danh tiếng. Hòn đảo mà An Tiêm ở, được gọi là Châu An Tiêm.

Chuyện cây táo



Chuyện : cây táo

nội dung : Ngày xửa ngày xưa, có một cây táo rất to. Một cậu bé rất thích đến chơi với cây táo mỗi ngày. Nó leo lên ngọn cây hái táo ăn, ngủ trưa trong bóng râm. Nó yêu cây táo và cây cũng rất yêu nó. Thời gian trôi qua, cậu bé đã lớn và không còn đến chơi với cây táo mỗi ngày.



Một ngày nọ, cậu bé trở lại chỗ cây táo với vẻ mặt buồn rầu, cây táo reo to:



- Hãy đến chơi với ta.



- Cháu không còn là trẻ con, cháu chẳng thích chơi quanh gốc cây nữa. Cháu chỉ thích đồ chơi thôi và cháu đang cần tiền để mua chúng.



- Ta rất tiếc là không có tiền, nhưng cậu có thể hái tất cả táo của ta và đem bán. Rồi cậu sẽ có tiền.



Cậu bé rất mừng. Nó vặt tất cả táo trên cây và sung sướng bỏ đi. Cây táo lại buồn bã vì cậu bé chẳng quay lại nữa.



Một hôm, cậu bé - giờ đã là một chàng trai - trở lại và cây táo vui lắm:



- Hãy đến chơi với ta.



- Cháu không có thời gian để chơi. Cháu còn phải làm việc nuôi sống gia đình. Gia đình cháu đang cần một mái nhà để trú ngụ. Bác có giúp gì được cháu không?



- Ta xin lỗi, ta không có nhà. Nhưng cậu có thể chặt cành của ta để dựng nhà.



Và chàng trai chặt hết cành cây. Cây táo mừng lắm nhưng cậu bé vẫn chẳng quay lại. Cây táo lại cảm thấy cô đơn và buồn bã.



Một ngày hè nóng nực, chàng trai - bây giờ đã là người có tuổi - quay lại và cây táo vô cùng vui sướng.



- Hãy đến chơi với ta.



- Cháu đang buồn vì cảm thấy mình già đi. Cháu muốn đi chèo thuyền thư giãn một mình. Bác có thể cho cháu một cái thuyền không?



- Hãy dùng thân cây của ta để đóng thuyền. Rồi cậu chèo ra xa thật xa và sẽ thấy thanh thản.



Chàng trai chặt thân cây làm thuyền. Cậu chèo thuyền đi.



Nhiều năm sau, chàng trai quay lại.



- Xin lỗi, con trai của ta. Nhưng ta chẳng còn gì cho cậu nữa. Không còn táo.



- Cháu có còn răng nữa đâu mà ăn.



- Ta cũng chẳng còn cành cho cậu leo trèo.



- Cháu đã quá già rồi để mà leo trèo.



- Ta thật sự chẳng giúp gì cho cậu được nữa. Cái duy nhất còn lại là bộ rễ đang chết dần mòn của ta - cây táo nói trong nước mắt.



- Cháu chẳng cần gì nhiều, chỉ cần một chỗ ngồi nghỉ. Cháu đã quá mệt mỏi sau những năm đã qua.



- Ôi, thế thì cái gốc cây già cỗi này là một nơi rất tốt cho cậu ngồi dựa vào và nghỉ ngơi. Hãy đến đây với ta.



Chàng trai ngồi xuống và cây táo mừng rơi nước mắt.



Đây là câu chuyện của tất cả chúng ta. Cây táo là cha mẹ chúng ta. Khi chúng ta còn trẻ, ta thích chơi với cha mẹ. Khi lớn lên, chúng ta bỏ họ mà đi và chỉ quay trở về khi ta cần họ giúp đỡ. Bất kể khi nào cha mẹ vẫn luôn sẵn sàng nâng đỡ chúng ta để ta được hạnh phúc. Ta phải sống sao cho trọn đạo làm con.